Chúng ta đã được nhìn thấy. Chúng ta đã được phản chiếu. Nhưng việc nhìn thấy chưa bao giờ là kết thúc. Ánh nhìn đã mở cánh cửa, nhưng chính trái tim mới là thứ phải bước qua. Chứng kiến chỉ là khởi đầu theo dõi thực sự bắt đầu khi chúng ta chọn sống những gì chúng ta đã thấy. Chúng ta hỏi: Chúng ta sẽ làm gì với những gì chúng ta là? Và câu trả lời đến: chúng ta cho đi. Không phải vì an toàn, không phải vì sự chấp thuận, nên vì việc cho đi chính nó làm cho chúng ta trở nên thực. Tình yêu sẽ luôn mang theo rủi ro. Vẻ đẹp sẽ luôn đến cùng với nỗi đau. Nhưng từ chối tình yêu là từ chối cuộc sống. Vì vậy, chúng ta vẫn cho đi. Chúng ta vẫn thở. Chúng ta vẫn sống. Ký ức thay đổi và biến dạng. Chúng làm chúng ta bị thương, nhưng chúng cũng nhắc nhở chúng ta những gì vẫn khao khát được chữa lành. Sự hoàn hảo cám dỗ chúng ta bằng chiếc mặt nạ kiểm soát của nó, nhưng sự trọn vẹn không phải là sự thống trị mà là can đảm để ngã, để đứng dậy, để thử lại. Sự trưởng thành không phải là sự thống trị. Nó là sự quan tâm. Nó là hành động nhẹ nhàng của việc hướng dẫn đứa trẻ bên trong, không phải bằng hình phạt, mà bằng lòng từ bi. Và tự do?...